Chúng tôi là những đứa trẻ vừa chạm ngưỡng 20 tuổi — chưa nhiều kinh nghiệm, cũng chẳng có mối quan hệ rộng, nhưng lại có một điểm chung: ai cũng muốn làm một cái gì đó cho riêng mình.
Không ai trong tụi tôi giỏi hết mọi thứ. Có người biết thiết kế, người biết chút về marketing, người thì tháo vát, biết tìm hàng. Nhưng tụi tôi đều mù mờ về khởi nghiệp — cũng như bao người trẻ khác, tụi tôi bắt đầu bằng những buổi cà phê dài lê thê với một câu hỏi quen thuộc: “Giờ làm gì ta?”
Chúng tôi gom lại được một ít vốn — vài triệu đồng góp chung. Không đủ để làm gì lớn lao, nhưng đủ để bắt đầu. Tụi tôi mày mò từng khâu: tìm nguồn hàng trên Shopee, đi gõ cửa từng xưởng nhỏ ở Gò Vấp, tự học cách chạy quảng cáo, thiết kế trên Canva, đóng gói bằng tay, ship hàng bằng Grab…
Khách đầu tiên là bạn của bạn của bạn. Khách thứ hai là người lạ đầu tiên inbox hỏi giá. Chúng tôi đã vui như mở hội chỉ vì bán được 3 đơn trong một ngày.
Nhưng cũng có những lúc thất vọng ê chề — hàng bị lỗi, giao trễ, lỗ vốn, bị khách chửi, chạy quảng cáo “đốt tiền” mà chẳng ra đơn. Có lúc chúng tôi tự hỏi: “Có đáng để cố tiếp không?”
Rồi tụi tôi nhận ra: điều quý nhất mình có không phải là sản phẩm, mà là bài học. Mỗi sai lầm là một bước tiến. Mỗi lần ngồi lại nói chuyện với nhau, tụi tôi lại thấy: à, mình đang lớn lên.
